• 2024年04月26日, 週五

    Hãy Cố Gắng Tập Trung – Du Hành Thời Gian – Hãy Đem Ra Thực Hành – Liên Kết Giữa Linh Hồn/Thân Thể

    Hãy Cố Gắng Tập Trung

    Thanh Hải Vô Thượng Sư Khai Thị, Họp mặt Quốc tế tại Âu Châu, 
    Ngày 6 tháng 7, năm Hoàng Kim 10 (2013)
    (Nguyên văn tiếng Anh) Băng hình-1017

     

    V: Con có câu hỏi về tu hành. Như là, có phải khi thiền, mình chỉ để lực lượng Minh Sư làm việc? Con nghĩ như vậy nghe có vẻ đơn giản.

    SM: Quý vị tập trung.

    V: Nhưng con cảm thấy nhiều khi, có lẽ con tập trung không tốt hoặc dễ dàng bị phân tâm, rồi con chỉ để mặc kệ…

    SM: Ờ, vậy làm gì được thì làm (V: Dạ.) Dĩ nhiên, đôi khi mình không thể tập trung; thì kệ thôi. Nhưng mình thư giãn một chút, rồi tập trung trở lại. Nhưng đôi khi thậm chí đầu óc không tập trung, nhưng quý vị vẫn luôn để ý. Cho nên đôi khi quý vị tự mình bắt gặp, như là “Hả?” Quý vị vừa nghĩ gì đó hoặc vừa mới nằm xuống đó, thì thấy ánh sáng và thể nghiệm đủ thứ. Do đó thật sự, chúng ta chỉ làm công việc của mình. Nhưng ân điển là từ lực lượng Minh Sư. Khi nào nó đến thì nó đến. Như vậy đó. Chẳng hạn, khi mình mở tiệm. À quý vị làm nghề gì?

    V: Dạ con là phụ tá bác sĩ.

    SM: Phụ tá bác sĩ. Chẳng hạn, quý vị mở phòng mạch với bác sĩ, hoặc làm ở bệnh viện công, cửa mở suốt ngày, rồi nhiều khi mình ở đó suốt ngày mà không có gì xảy ra. Rồi mình lại nghĩ, “Ờ, hôm nay không có bệnh nhân, không có gì khẩn cấp. Có lẽ mình đi ra ngoài, uống cà phê, hoặc về nhà sớm hay nghỉ làm sớm, đại khái vậy.” Hay là bây giờ mình sửa soạn không nhận thêm bệnh nhân nữa, bởi vì không có gì xảy ra. Rồi vào phút cuối, cấp cứu, trường hợp khẩn cấp, đủ loại vấn đề xảy đến. Hiểu ý tôi không? (V: Dạ.) Khi mình không chuẩn bị. Cho nên lực lượng Thượng Đế là như thế đó. Nhiều khi trong giấc ngủ, Thượng Đế gia trì mình vô vàn. Rồi mình tỉnh dậy; chợt thấy một tia ánh sáng lóe lên rồi biến mất. Đó chỉ là những gì còn sót lại của sự gia trì mình nhận được. Do đó cứ làm bổn phận của mình, tức là cứ thiền, rồi nỗ lực của mình cũng vẫn được tính. Thậm chí nếu quý vị không thấy gì trong khi thiền, mà chỉ thấy trong giấc ngủ, cũng không sao. Quý vị cứ làm việc của mình, được chứ? Khi quý vị ở trong bệnh viện, bệnh nhân tới hay không thì mình không thể kiểm soát được.

     

    Du Hành Thời Gian

    Thanh Hải Vô Thượng Sư Khai Thị, Họp mặt Quốc tế tại Âu Châu, 
    Ngày 6 tháng 7, năm Hoàng Kim 10 (2013)
    (Nguyên văn tiếng Anh) Băng hình-1017

     

    V: Thưa Sư Phụ, con xin hỏi về sự luân hồi. Chúng ta có thể đầu thai ngược về quá khứ được không? Chẳng hạn, Albert Einstein có thể luân hồi về trước một trăm năm để trở thành Isaac Newton không?

    SM: Ý quý vị là đi ngược về tiền kiếp hả? Quý vị muốn đi ngược dòng thời gian, chẳng hạn, về lại thời Einstein, phải không?

    V: Dạ.

    SM: Sao lại muốn làm chuyện đó?

    V: Dạ con chỉ muốn nói một thí dụ thôi.

    SM: Thí dụ này không hữu lý và không… không phải là lựa chọn thông minh cho lắm. Ngay cả nếu có lựa chọn đó, tôi cũng không làm. Dù tôi luân hồi ngược dòng thời gian, chẳng hạn, vào thời Vua Càn Long ở Trung Hoa. Ông có tất cả quyền lực và cai trị toàn quốc Trung Hoa, nhưng tôi cũng không muốn. Vào thời đó, ông chỉ có xe ngựa, và rất khổ sở để đi từ đây sang đó. Mất quá nhiều thời gian, và nhà ông thì không có cửa kính; mà chỉ dán giấy, cửa sổ dán giấy trắng. Tất cả đều tối đen, vương miện thì nặng nề, và giày thì dày cộm và khó đi. Thôi cho tôi xin.

    V: Vậy có nghĩa là kiểu luân hồi này không thực tế ạ?

    SM: Không thực tế. Dĩ nhiên mình có thể thực hiện, nhưng tại sao lại làm vậy? Linh hồn hầu hết lúc nào cũng đi lên, tiến tới, chứ không đi lùi. Nhưng có thể được, chẳng hạn, từ lúc này, dùng một loại kỹ thuật nào đó, đi ngược dòng thời gian, nếu quý vị muốn. Nhưng tôi cảnh cáo trước; không phải là việc tốt để làm, bởi vì thời xưa không đẹp như trong sách diễn tả đâu. Phân ngựa rơi khắp nơi trên đường phố, chẳng hạn. Rất hôi thối. Nhiều đường không được trải nhựa và lát gạch. Toàn là đường đất, sình lầy, chẳng hạn vậy. Thời tiết thì lạnh, họ không có máy điều hòa không khí trung tâm, không có xe hơi, hiểu không? Thời xưa mà. Thậm chí cách đây không lâu, khí thải công nghiệp lan tràn khắp nơi, nhiều căn bệnh không thể kiểm soát, nhiều nạn dịch xảy ra, vân vân và vân vân. Mình không thể lúc nào cũng chỉ chọn cái tốt trong quá khứ mà tránh được môi trường hay nối kết bất lợi đi kèm với nó. Đầu thai được, nếu quý vị muốn; nhưng hãy hướng về tương lai. Mình cũng có thể thăm viếng tương lai.

    Trong thiền định, mình có thể thấy được những gì xảy ra trong tương lai. Nhưng chỉ được một phần thôi, không phải toàn thể. Như Nostradamus, ông cũng thấy rất nhiều điều trong tương lai và cảnh báo nhân loại. Ông cũng tiên đoán rất nhiều điều. Vậy nên ông ta đi trước 400, 500 năm. Còn về tiền kiếp, quý vị không cần phải luân hồi mới biết được. Nhiều khi cũng có thể thấy trong thiền định, có thể thấy mình làm những gì trong tiền kiếp, hoặc mình ở đâu, và là người như thế nào. Con người có khả năng đó. Cho nên, rất nhiều đệ tử cũng đã đi về tiền kiếp, tình cờ hay cố ý. Rồi họ thấy họ là ai và tôi là ai, chẳng hạn vậy. Rồi nhiều khi họ trở lại kể cho quý vị nghe, trong dịp chia sẻ thể nghiệm, ví dụ vậy. Họ nói rằng tôi là người này người kia; tôi là vua nước này nước nọ; tôi là Minh Sư có danh hiệu này kia. Hiểu chưa? Cho nên, mình tạm thời luân hồi trong lúc thiền. Mình có thể đi ngược về quá khứ hoặc tới tương lai trong lúc còn ở đây. Nhưng đừng tới đó vĩnh viễn nha. Tiền kiếp không phải lúc nào cũng tốt, phải không? Lịch sử quá khứ đó. Nếu không kiểm soát được, và rồi quý vị đi quá xa và gặp tất cả khủng long này ở đó, thì ôi thôi, biết làm gì đây? Chúng sẽ nhấc quý vị lên như nhấc ruồi, và dùng quý vị làm tăm xỉa răng. Chuyện đáng sợ. Còn về tiền kiếp, lịch sử quá khứ của nhân loại không phải lúc nào cũng dễ chịu. Con người phải đi lượm mót thức ăn và dùng đá để cắt. Sống trong lều. Không phải lúc nào cũng tốt đâu. Thế quý vị còn muốn đi ngược về quá khứ nữa không? Quý vị không vui ở đây à?

    V: Dạ thôi, con không muốn nữa. Nhưng có điều con chỉ muốn biết điều đó có thể làm được hay không thôi.

    SM: Có thể làm được. Nhưng linh hồn không bao giờ làm vậy. Sẽ là vượt ra ngoài vòng trí thông minh nếu luân hồi về lịch sử quá khứ hay lịch sử của nhân loại, vì bây giờ mình đã tiến xa hơn nhiều rồi.

     

    Hãy Đem Ra Thực Hành

    Thanh Hải Vô Thượng Sư Khai thị, Họp mặt Quốc tế tại Âu Châu, 
    Ngày 6 tháng 7, năm Hoàng Kim 10 (2013)
    (Nguyên văn tiếng Anh) Băng hình-1017

     

    V: Con thường đọc sách của Sư Phụ, cuốn “Bí Quyết Thanh Thản Tu Hành” đã xuất bản từ lâu rồi. Bây giờ Sư Phụ đã đạt được đẳng cấp rất cao, Sư Phụ có những phương cách nào mới để khuyên bảo thêm cho chúng con tu hành tiến bộ hay không?

    SM: Tôi đã chỉ bảo quý vị rất nhiều rồi, nhưng quý vị không thực hành. Nói thêm nữa có ích lợi gì?

    V: Ngoài thiền định mỗi ngày và niệm Năm Hồng Danh, còn có những con đường tắt nào không ạ?

    SM: Tôi đã nói hết tất cả rồi. Nếu không phải trong lúc truyền Tâm Ấn, thì cũng trong rất nhiều băng hình và băng thâu âm của tôi rồi. Điểm chính là quý vị phải thực hành. Hiểu không? (V: Dạ.) Không phải chỉ nghe thêm. Tôi cảm thấy một số quý vị chỉ nghe thôi mà không thực hành.

     

    Liên Kết Giữa Linh Hồn/Thân Thể

    Thanh Hải Vô Thượng Sư Khai thị, Họp mặt Quốc tế tại Âu Châu, 
    Ngày 6 tháng 7, năm Hoàng Kim 10 (2013)
    (Nguyên văn tiếng Anh) Băng hình-1017

     

    V: Con thấy trong một băng hình khác của Sư Phụ mà Ngài nói rằng linh hồn của Ngài không còn nối kết với thân thể nữa; linh hồn của Sư Phụ tự do. Cho nên linh hồn không luôn luôn bị ràng buộc, mà có thể ở đây hoặc trên kia hay ở bất cứ nơi nào.

    SM: Đúng vậy.

    V: Khi ở đây, chúng con có cơ hội nhận được rất nhiều gia trì. Nhưng tại sao chúng con bị mất đi? Nếu những việc làm thế gian ảnh hưởng đẳng cấp, hoặc mất rất nhiều công đức bằng cách làm những việc trần tục, vậy làm thế nào để chúng con giữ được? Hay làm thế nào để chúng con nhận được vô vàn công đức mà không mất đi quá nhanh?

    SM: Có một số lý do khác nhau. Dĩ nhiên, thân thể vẫn nối kết với linh hồn. Nếu không, mình sẽ chết. Có một sợi dây nối chúng ta với linh hồn, bất kể mình lên tới đẳng cấp nào. Khi mình chết, sợi dây đó mới đứt. Nhưng trước khi chết, mình vẫn còn dính với nó. Hiểu không? Cho nên, khi ở đây, chẳng hạn, trước sự hiện diện của Minh Sư, thân thể quý vị hấp thụ gia trì qua sự cận kề của thân thể, rồi truyền sang cho linh hồn. Hiểu không? Và dĩ nhiên, chẳng hạn, đối với người thường, khi ngủ, linh hồn cũng rời đi để nghỉ ngơi. Vì thân thể làm đủ mọi chuyện. Nhiều khi linh hồn rất mệt mỏi khi lèo lái thân thể. Vậy nên, nếu mình làm gì sai, thí dụ làm hại người khác, thì bởi vì đồng nhất thể, nên nếu linh hồn đó cảm thấy đau, thì linh hồn này cũng bị ảnh hưởng. Và rồi theo luật bù trừ, mình phải cho cái gì đó để đền bù cho linh hồn bị ảnh hưởng. Vậy nếu mình chẳng may chạy xe cán ai đó, thì mình vẫn phải trả tiền cho người đó để họ hồi phục. Thế giới vật chất còn như thế thì cảnh giới tâm linh cũng tương tự.

    Vì vậy, mình dùng bất cứ gì trên thế gian này, mặc dù là vật chất, như mình ăn gì đó, hay lấy gì đó, thì mình cũng luôn luôn phải chia sẻ công đức. Đó là lý do nếu chúng ta tích trữ rất nhiều, hoặc ăn rất nhiều, không ai nói gì hết, nhưng mình phải trả bằng tâm linh. Như vậy không có nghĩa là càng ăn nhiều, càng tốt cho mình. Không phải như chỉ vì nó miễn phí hoặc mình giàu có. Mình vẫn phải trả cho dù đó là tiền của mình hay không. Quý vị vẫn phải trả bằng tâm linh cách nào đó. Một số điểm công đức tâm linh phải trả cho người đó để họ được tiến hóa. Đó là cách tất cả chúng sinh tiến hóa. Hiểu chưa? Tốt hơn hết là mình nên thiền thật nhiều, thì dù gì đi nữa, mình có rất nhiều điểm công đức. Cho nên ngay cả nếu chúng ta tiêu pha một số điểm cho thức ăn hoặc cho mấy thứ khác, hay là vô tình hại chúng sinh khác, chúng ta vẫn có đủ để trang trải cho chính mình.

    Lấy thí dụ, khi mình gặp tai nạn, linh hồn rời khỏi thân thể. Nếu cảm thấy đau hay gì đó, thì chỉ thuộc về đầu óc và phản ứng các dây thần kinh trong cơ thể thôi. Linh hồn đã đi rồi. Cho nên hầu như con người không cảm thấy đau. Khi con người không gây tội lỗi gì lắm, thì hầu hết khi chết, họ không cảm thấy đau đớn. Hoặc khi bị tai nạn, họ không cảm thấy đau đớn nhiều bởi vì linh hồn đã rời đi để ráng làm dịu cơn đau cho thể xác. Cho nên khi mình làm gì đó quá ư khổ cực nặng nề, thì linh hồn cũng rời đi. Hoặc khi quá đau đớn, thì mình ngất đi, bởi vì linh hồn vừa mới ra khỏi. Linh hồn không muốn ở lại trong một chỗ quá chật chội và trong thân thể đau đớn, công cụ đau đớn. Cho nên linh hồn tự do, nhưng chúng ta vẫn cần phải giữ câu thông mật thiết với linh hồn.

    Trong thân thể vật chất, chúng ta cần câu thông nhiều hơn với Đấng Thiêng Liêng, để linh hồn cảm thấy vui vẻ và thăng hoa. Rồi khi linh hồn lên cao, linh hồn cũng có thể lấy dưỡng chất tâm linh ở đó nữa. Không phải chỉ qua liên hệ với thân thể, mà qua sự câu thông giữa linh hồn với kết nối thiêng liêng trên đó. Thân thể chỉ là để trao đổi nghiệp chướng, và đồng thời bù trừ với ân điển tâm linh. Cho nên dù nếu không cảm thấy thăng hoa, nhưng nếu thân thể mình gần với nguồn ân điển, thì thân thể cũng cảm thấy dễ chịu. Đầu óc cũng cảm thấy vui, thoải mái, và bệnh cũng được chữa lành trong trường hợp đó. Còn câu hỏi nào khác? Câu hỏi đó hay. Tốt..