2024年12月22日, 週日

Hệ Thống Khống Chế Chặt Chẽ Giữa Các Hành Tinh và Con Đường Giải Thoát

Thanh Hải Vô Thượng Sư khai thị tại
Tây Hồ, Formosa ( Đài Loan)
Ngày 23 tháng 07 năm Hoàng Kim 14 (2017)
(Nguyên văn tiếng Anh) Băng thâu hình 1119

 

Thôi, hãy nói gì đó về Thiên Đàng bởi vì Địa Cầu này đôi khi làm cho tôi vô cùng chán ngán, chán chường, bực bội. Và rồi bởi bực bội mà nhiều người làm những chuyện sai trái. Bằng không, tất cả quý vị, bất cứ ai, vốn đều tới từ những cảnh giới rất cao. Một số quý vị có những thân thể khác, thân thể vật chất; một số không có. Tùy thuộc vào quý vị đến từ hành tinh nào. Nhưng tất cả những hành tinh nơi mà quý vị xuất thân đều vô cùng tinh vi, tiến bộ hơn Địa Cầu này rất nhiều, thoải mái hơn rất nhiều, có tiêu chuẩn sống cao hơn nhiều và vô cùng có tổ chức.

Nhưng không may là hành tinh nào thì cũng chỉ là hành tinh mà thôi; vẫn sẽ có một người cai trị ở đâu đó. Sẽ có người cai trị và sẽ có một chính phủ, sẽ có luật lệ và xã hội bị cai trị. Rồi nếu mình thông minh hơn người cai trị một chút, thông minh hơn chính quyền, giỏi hơn quyền lực ở đó, ý tôi nói những hành tinh này không…Tôi không nói tới hành tinh đã được giải thoát. Tôi không nói về nơi mà quý vị sẽ tới, nơi mà tôi sẽ đưa quý vị đến. Nơi đó không phải là hành tinh. Đó là cõi giới tâm linh, và ở đó quý vị không mang thân thể vật chất nào nữa, bất kể hình dạng nào. Quý vị sẽ ngạc nhiên nếu viếng thăm một số hành tinh này. Họ có thể có những công nghệ rất tinh vi, siêu việt. Mọi thứ chúng ta có ở đây, dù là thứ tối tân nhất hiện nay, vẫn chỉ là rác rến thải ra từ những hành tinh khác.

Hầu Hết Nhân Loại Đến từ Những Hành Tinh Siêu Đẳng,
nhưng Họ Đã Đánh Mất Ký Ức Sau Khi Uống một Loại “Canh”

Lý do, bằng chứng mà quý vị đến từ hành tinh cao đẳng hơn, và có phẩm chất đời sống cao hơn, đó là quý vị ở đây. Bởi vì nếu không phải vì lý do đó, quý vị sẽ không bao giờ tới được nơi đây. Quý vị bị gửi tới đây, bị lưu đày tới đây bởi công nghệ cao đẳng, và bởi “loại canh” mà quý vị uống trước khi tới đây; họ ép quý vị phải uống. Quốc gia nào cũng biết loại canh Mạnh Bà, cháo lú này. Nổi tiếng mà. Tất cả họ đều uống loại cháo lú đó. Một số người còn nhớ. Một số người có lẽ uống bát canh cuối mà chỉ còn thừa lại một chút xíu, nên họ vẫn còn một chút ký ức. Dẫu sao, những hành tinh này hầu hết rất khắt khe, rất kỷ luật. Họ không thích bất cứ hoạt động cách mạng nào, không thích những tư tưởng mới, họ không thích thiên tài, không thích lắm. Nếu quý vị không phối hợp với chính phủ, không tận tụy nhiệt tình với thượng đế đó, vị thượng đế cai trị đó, thì quý vị gặp rắc rối. Có lẽ họ cảnh cáo quý vị vào lúc đó, hoặc có lẽ họ chỉ việc gửi quý vị xuống một nơi nào khác, nơi nào khác mà không ở trên hành tinh họ. Họ không thích bất cứ gì dấy lên ý tưởng muốn thay đổi hệ thống, hoặc cướp ngôi, đại khái vậy. Cũng gần giống như Địa Cầu chúng ta, ngoại trừ họ có nhiều công nghệ hơn để kiểm soát, và dân thường ở đó không thể làm gì khác, ngoại trừ chấp nhận hoàn cảnh hay là bị đi nơi khác.

Nhiều người trên Địa Cầu này, đôi khi họ thức tỉnh hoặc đôi khi trong giấc mơ hay thể nghiệm, họ nhớ lại những gì họ đã làm trước đây, họ nhớ lại công nghệ đó. Nhưng cho dù họ có nhớ, những công nghệ ở đây cũng không bao giờ sánh được với hành tinh nguyên thủy nơi xuất thân của họ. Hành tinh nơi họ xuất thân cũng có chúng sinh vô hình và hữu hình. Chúng sinh vô hình có nhiều lực lượng hơn là chúng sinh hữu hình và có ưu thế hơn. Do đó họ có quyền hành, như là những công dân hạng nhất. Còn những chúng sinh với thân thể vật chất thì thông thường làm mấy việc tầm thường, loại công việc không quan trọng lắm trong xã hội. Và bất hạnh cho tầng lớp thấp kém này tại những hành tinh đó, nếu họ cố làm gì khác khiến cho chính phủ hoặc người cai trị ở đó bực tức, thì họ sẽ bị lưu đày tới, chẳng hạn, Địa Cầu chúng ta.

Nhân Loại Không Phải Tiến Hóa từ Loài Khỉ
mà là Được Chế Tạo từ Các Công Ty

Trước đây, thậm chí chúng ta còn bị một số hệ thống hành tinh khác khống chế nhiều hơn. Họ có công nghệ cao siêu hơn. Họ có lực lượng thôi miên cao hơn, nên họ khiến chúng ta quên hết mọi thứ và không có cách nào thoát ra khỏi Địa Cầu này, ngoại trừ có vị Minh Sư nào đó xuống đây dẫn quý vị ra bằng con đường bên trong, không phải bên ngoài. Nhưng bất cứ Minh Sư nào xuống đây cũng đều chịu đau khổ rất, rất nhiều, hoặc chết sớm như Chúa Giê-su. Ngay cả Đức Phật, vào thời đó, Ngài cũng chịu đau khổ rất nhiều: bị phỉ báng, bị thương tích, nhiều khi bị bỏ đói, đủ loại phiền hà, chỉ nêu ra vài điển hình thôi. Bởi vì những vị này, những vị Minh Sư này, các Ngài cố gắng hết lòng để giúp những ai thật sự khao khát trở về Nhà, bởi vì họ không biết họ từ đâu tới đây. Thử nói tôi biết quý vị từ đâu tới. Quý vị biết mình từ đâu tới không? Có chắc không? Ông Darwin nói chúng ta tiến hóa từ loài khỉ. Không đúng. Chúng ta chẳng giống khỉ chút nào hết, phải không? Có lẽ có một số, nhưng… một, hai, ba người thôi. Nhưng không thật sự như vậy. Ngay cả những người này, có một số người có lẽ trông giống, tôi không biết, giống đười ươi, hay hơi giống khỉ, giống động vật linh trưởng. Nhưng không phải là vì họ đến từ loài khỉ, hoặc tiến hóa từ loài khỉ. Chỉ là bởi họ được tạo ra trong hình dáng này.

Ở Địa Cầu chúng ta, mình có nhiều công ty. Chúng ta tạo ra máy vi tính, công ty máy vi tính, công ty phần mềm. Nhưng ngày nay, họ thậm chí còn cố tạo ra công ty nhân bản vô tính cừu. Chẳng bao lâu, họ có thể nhân bản vô tính con người. Không biết loại quỷ nhập tràng nào mà họ sẽ tạo ra đây, nhưng họ cố trở thành Thượng Đế. Họ cố ráng cảm thấy mình như Thượng Đế. Vì họ nhớ trên một số hành tinh khác trước đây, họ đã từng tạo ra thứ gì đó mà có thể hoạt động, chạy và nói chuyện như chúng ta, hoặc như thú vật mà mình thấy. Những công ty này, khi chúng ta vẫn còn có hệ thống kết nối liên thiên hà này, trước khi xảy ra chiến tranh thiên hà, thì chúng ta có hệ thống liên hành tinh, và mình có thể đặt hàng, giống như mình đặt mua máy vi tính từ hãng Microsoft hoặc Apple. Quý vị có thể đặt hàng trên mạng hoặc tới đó xem hàng hóa, rồi bằng lòng hoặc không bằng lòng mua.

Thế nên thời xưa, nhiều hành tinh tương tự như Địa Cầu, trống không, khi hành tinh bắt đầu nguội dần, khi bất kỳ một sao chổi thiên hà nào, hoặc cái gọi là khối khí tụ họp lại với nhau, bắt đầu nguội dần, và rồi rắn lại, trở thành Địa Cầu như vầy. Lúc đó nó trống không. Có lẽ có một số vi khuẩn hoặc gì đó rất nhỏ, tôi không biết là gì. Nhưng lúc đó quá nóng và đầy khí. Không ai có thể… không có mặt đất cứng để đi hay làm gì hết. Và rồi có nhiều người hành tinh bắt đầu kiểm soát hành tinh mới đó. Ai cũng có thể tới đó trước để giữ chỗ, giống như chúng ta có vùng đất mới hoặc tương tự, mà mình nhận là của mình. Thậm chí ngày nay có người tự nhận quyền sở hữu mặt trăng và bán đất trên đó, mỗi lần bán một miếng đất. Ờ, người Hoa Kỳ đó. Quý vị không biết sao? Mình có thể mua mặt trăng. Không phải mua toàn bộ, quá mắc, nhưng mình có thể mua một miếng của mặt trăng. Tùy theo mua ở đâu thì giá sẽ bao nhiêu. Thật vậy! Có một số tài tử điện ảnh cũng mua đất ở trên đó. Tôi cũng từng nghĩ đến việc mua đất trên đó để lỡ khi tôi chán quý vị, thì tôi chạy lên đó trốn. Nhưng thôi, để làm gì?

Tôi không bận tâm, tôi thích Địa Cầu này, nơi đây tốt mà. Tới chỗ nào thì tôi thích chỗ đó. Thật sự như vậy. Và đây là vấn đề với tôi, là nếu tôi tới chỗ nào đó, thì tôi không thích dọn đi chỗ khác nữa. Trừ khi tôi gặp rắc rối, hoặc trừ khi tôi phải đi vì lý do nào đó, chứ tôi không muốn đi đâu hết, dù đó là động, hang thiên nhiên với nước hiếm hoi,hoặc là tòa nhà đẹp đẽ hay là bờ biển hay trên núi, thậm chí những nơi mà người ta không muốn ở. Thậm chí sa mạc. Có lần tôi từng sống ở sa mạc. Tôi không bao giờ muốn dời đi nơi nào khác, vì cảm thấy ở đó thoải mái. Tôi sống trong hang động, rồi có vài người thường trú nói với tôi: “Sao Sư Phụ không sống trong căn nhà khác? Thoải mái hơn. Chúng con xây nhà đó cho Sư Phụ mà.” Tôi nói: “Chỉ là quá quen với chỗ đó rồi,” lười dọn tới dọn lui lắm. Hang động thì không có nhiều thứ, nhưng vẫn phải dọn. Dọn nhà là một trong bốn việc căng thẳng, áp lực nhất. Quý vị biết điều đó chứ hả? Tôi không dọn khỏi hang động của tôi đâu. Nên tôi nói với anh chàng đó, tôi là người hang động, và anh chỉ cười. Nhưng đúng như vậy. Thôi, đừng bận tâm về chuyện đó nữa. Tôi chỉ muốn làm anh ta sợ mà bỏ chạy, nhưng anh ta không hiểu. Tôi không muốn nói với anh ta tôi là ai và tôi làm gì,nên tôi ngừng ngay tại đó. Nếu biết, chắc anh ta sẽ sợ mà chạy mất. Nhưng tôi không muốn nói với ai là tôi đi đâu. Tôi thích làm người vô danh. Dễ chịu hơn. Người ta sẽ đối xử với mình bình thường. Họ không hành động quá mức hoặc không đúng mức. Họ không nói với mình nhiều thứ mà mình không muốn nghe.

Rồi, bây giờ. Chúng ta trở lại chuyện đười ươi, khỉ đột “King Kông”. Nếu có ai trông giống một trong các bạn động vật linh trưởng, thì không có nghĩa là cha mẹ họ tiến hóa từ đó, hoặc có gì liên quan tới King Kông. Quý vị xem phim thì biết. Không giống như vậy. Không phải như King Kông yêu Jane, chăm sóc cho nàng. Rồi có lẽ một vài King Kông con ra đời. Không phải như vậy, không đúng. Chúng ta không thể tiến hóa từ loài vật được, bởi vì loài vật khác, có cấu tạo khác. Linh hồn thì giống nhau, có thể chỉ khác hình dạng. Được, không sao. Chúng ta không phải tiến hóa từ loài vật vì chúng ta đã là con người rồi. Chúng ta được tạo ra trong hình dáng con người, cho nên DNA của mình vẫn là con người. Và nếu chúng ta truyền sang thế hệ sau, thì cũng cùng DNA. Đó là DNA của loài người. Hiểu chưa? Hiểu không? OK, lý do anh chàng hay cô nàng đó trông giống một trong các động vật linh trưởng là vì họ đến từ cùng một công ty chế tạo người và khỉ, mấy khỉ đột King Kông này, cùng một lúc, cùng công ty, cùng một người sáng tạo. Anh ta thích cách đó. Nên anh ta tạo ra khỉ đột và người, đôi lúc trông tương tự. Nên nhiều khi chúng ta nhìn khỉ và nhìn mình, rồi nghĩ: “À, trông giống nhau.” Không phải ta đến từ đó.

Trong Số Tất Cả Chúng Sinh Vật Chất trên Các Tinh Cầu Khác Nhau,
Loài Người Là Xinh Đẹp Nhất

Và nhiều người… đa số, 99% quý vị và mọi người ngoài kia cùng với thú vật đều được vận chuyển bằng phi thuyền từ nơi nào khác tới Địa Cầu này, khi Địa Cầu vẫn trong giai đoạn nguyên thủy của mô hình sáng tạo. Và đầu tiên họ có khủng long, những thứ như thế. Và họ cảm thấy không thích lắm, nên họ tạo lũ lụt hay rắc rối để khủng long bị tuyệt chủng. Rồi những người cai trị Địa Cầu hoặc những cư dân, lúc đó vô hình, có thể bay, có thần thông, có thể làm được nhiều thứ, nhưng cảm thấy cô đơn. Họ cần có gì đó khác. Họ không cần khủng long nữa. Nên họ đặt mua một số thứ khác. Cho nên tùy vào các nghệ nhân tạo ra gì đó, và rồi họ đi xem coi họ có thích hay không. Rồi họ thích, nhiều hành tinh thích chúng ta, thích hình dáng như vầy, rất hợp thời trang. Quý vị sẽ ngạc nhiên bởi vì nhiều hành tinh không có con người như chúng ta. Họ cũng có chúng sinh vật chất, có lẽ cũng biết đi, nói chuyện hoặc làm giống như chúng ta. Nhiều hành tinh cũng giống như chúng ta, nhưng trước khi con người được tạo ra, họ không giống như vậy. Họ trông khác. Có lẽ… Tôi không biết giải thích làm sao. Có lẽ quý vị có thể xem phim của Lucas, chiến tranh các hành tinh, mình nói sao ha, tôi quên rồi. “Chiến Tranh Giữa Các Vì Sao” (Star Wars) gì đó. Trông tương tự! Ờ, thật vậy. Cho nên con người chúng ta là sáng tạo đẹp đẽ nhất. Thật sự như vậy. Ồ, tôi đã từng thấy họ, họ không đẹp như vậy. Theo ý kiến của tôi. Dĩ nhiên, đẹp xấu là tùy vào quan điểm của mỗi người, chắc chắn vậy. Nhưng theo quan điểm của tôi, con người vẫn là đẹp nhất trong số tất cả những chúng sinh vật chất. Là chúng sinh hoàn chỉnh nhất, với hệ thần kinh tinh vi, có trí thông minh, với năng lực sáng tạo, thậm chí có cả thần thông nữa.

Sự Khác Biệt Giữa Thần Thông và Lực Lượng Tự Động Phát Sinh
Một Cách Tự Nhiên Sau Khi Thọ Tâm Ấn

Cho nên quý vị biết, một số người vẫn có thần thông. Thật sự như vậy. Bởi vì họ tới từ những hành tinh có thần thông, và luôn luôn dùng thần thông cho bất cứ gì. Rồi, một số họ ở đây và bằng cách nào đó, khả năng của họ được đánh thức, được đánh thức bên trong họ bởi vài hoàn cảnh đặc biệt, hoặc họ đi học với mấy trưởng lão mà đã biết thần thông rồi, có dòng dõi, và trong họ vốn cũng có sẵn rồi, được đánh thức dậy. Tất cả quý vị thật sự cũng có, ít nhiều cũng có một số thần thông. Nhưng quý vị đã bị khóa chặt, đã bị xóa bỏ, tất cả những ký ức về mình là ai, từ đâu tới, và mình có thể làm những gì. Tất cả đều mất hết. Đó là tại sao vào lúc Tâm Ấn, tôi dặn nếu quý vị có thần thông thì đừng sử dụng. Nếu được đánh thức, cũng đừng dùng nó. Bởi vì quý vị có thể bị lôi cuốn trở lại hành tinh của mình mà không phải hành tinh khai ngộ. Những hành tinh khai ngộ, họ không cần sử dụng thần thông. Mọi thứ đều tự nhiên. Như Chúa Giê-su, có người chạm vào vạt áo Ngài, rồi họ được lành bệnh, một căn bệnh rất hiểm nghèo. Và họ ca ngợi và cảm tạ Chúa. Chúa nói: “Đức tin của ngươi chữa lành cho ngươi”, hoặc “Thượng Đế qua ta chữa lành cho ngươi.” Ngài không dùng thần thông.

Nên bất cứ gì mà quý vị nhận được từ tôi, trước hoặc sau khi Tâm Ấn, hoặc trong lúc Tâm Ấn, là vì tất cả đều đến tự nhiên mà thôi. Họ không cần phải niệm chú nào hết, hay là bắt ấn nào, hoặc cố tình làm bất cứ điều gì để chữa lành hay giúp cho người này, người nọ. Nếu quý vị sử dụng thần thông thì rắc rối lắm. Giới hạn lắm, hạn chế lắm. Quý vị chỉ dùng nó được cho vài người, tối đa có lẽ là 10 người. Nhưng không thể dùng nó cho bất cứ ai, bất cứ lúc nào, trong bất cứ hoàn cảnh nào, và một cách tự động được. Tự động thì thậm chí xảy ra không tới một phần tỷ giây. Nhưng với thần thông thì lâu hơn, và mình phải luyện tập một thời gian rất lâu mới nhớ câu chú này để làm tư thế này, đủ thứ điều, qua không biết bao nhiêu năm mới thành thục được, ngoại trừ một số người có khả năng thần thông tự nhiên, bởi vì họ nhớ lại bản chất của họ trước đây, trước khi họ xuống Địa Cầu này. Có lẽ họ cũng mới từ các hành tinh khác tới, mới bị lưu đày, bị gửi xuống, và không thể quay về. Bất cứ ai được gửi xuống Địa Cầu này là vĩnh viễn tàn đời.

Địa Cầu Bị Kiểm Soát Chặt Chẽ bởi Đủ Loại Lực Lượng
Của Công Nghệ Cao Đẳng Siêu Việt*

Ở lại đây, làm gì thì làm, ráng không gây rắc rối, vì nếu gây rắc rối, thì mình sẽ gặp nhiều rắc rối hơn. Quý vị sẽ không bao giờ có thể trở lại hành tinh của mình, bởi vì họ đã loại bỏ quý vị rồi. Vấn đề là vậy. Đó là vì sao quý vị không thể trở lại, ngoại trừ có vị Minh Sư từ cảnh giới cao hơn hạ phàm, biết cách, biết bí quyết, và có đủ lực lượng để thực hiện. Bởi vì Địa Cầu này bị khóa chặt với cái này… đủ loại lực lượng của công nghệ văn minh, có vẻ như thần thông, nhưng không phải. Địa Cầu này, cái này chúng ta gọi là… cái mà chúng ta gọi là Ma Vương, hay lực lượng ma quỷ, thật ra cũng không phải lực lượng ma quỷ. Họ chỉ có công nghệ thôi. Họ chỉ có lực lượng của đầu óc, lực lượng khống chế. Họ học được. Quý vị cũng có thể học được. Nhiều người có thể dạy quý vị: thôi miên hoặc đi trên đống than hồng mà không bị phỏng. Quý vị biết hết mà, phải không? Nhiều người cũng có thể dạy quý vị, làm sao hô phong hoán vũ khi trời không mưa, hoặc có thể tạo rắc rối, đại khái vậy. Nhiều khi động đất hoặc bão tố xuất hiện không đúng mùa hay là tự dưng xảy ra không biết từ đâu, bởi vì một số người gây hỗn loạn, gây sự hủy hoại trên Địa Cầu, cho vui thôi hoặc vì lý do nào đó hoặc có lẽ tranh đua, hoặc chỉ để làm hại ai đó. Và những người ngoài cuộc cũng bị rắc rối và bị hại bởi nó. Dầu gì đi nữa, tôi khuyên quý vị không nên học bất cứ loại thần thông nào, ngay cả bạch thần thông. Bạch thần thông, nghĩa là nếu có nó, quý vị không thể không dùng, rất khó kiềm chế. Ngay cả bạch thần thông cũng xen vào tự nhiên, xen vào sự tuần hoàn tự nhiên, rồi sẽ bị phản ứng ngược.

Vào lúc này, đôi khi các hành tinh khác, họ gửi những chấn động xấu tới Địa Cầu hoặc tới các hành tinh khác chỉ để gây rắc rối vì lý do nào đó. Hoặc đôi lúc họ muốn chiếm lấy một số thân thể con người để sống trong đó. Vì vậy, có một số người trông giống như bị ma nhập hay gì đó. Có trường hợp như vậy đó. Và họ điều khiển đầu óc con người, đôi khi họ khiến mấy người đó làm những chuyện kinh khủng. Khi những người này tỉnh dậy hoặc thức tỉnh, họ thậm chí không nhớ họ đã làm gì hết. Thật sự như vậy đó. À, tại sao tôi lại nói quá nhiều về điều mà quý vị không muốn nghe, phải không? Có muốn nghe tiếp không? (Thính chúng: Dạ muốn.) Được, bây giờ, cho dù muốn về Nhà, cho dù nhớ lại điều gì đó, và quý vị muốn về Nhà, cũng không thể được. Ngay khi quý vị ra khỏi thân thể, một số cá nhân có công nghệ cao đẳng sẽ bắt mình lại, bắt tinh hoa của mình, linh hồn, rồi bỏ quý vị vào một thân thể khác, và làm quý vị quên lần nữa. Lực lượng thần thông thuộc loại kiểm soát đầu óc này chỉ kéo dài khoảng một trăm năm thôi. Do đó, họ cũng không cho quý vị sống lâu. Nếu sống lâu, cũng sẽ có gì đó xảy ra khiến quý vị chết nhanh. Có một số người đặc biệt có thể sống lâu hơn. Cũng đúng. Nhưng không có nghĩa là họ được giải thoát khỏi hành tinh vật chất này.

Ồ, nhân tiện nói, ở Địa Cầu mình cũng có chúng sinh vô hình. Quý vị biết điều đó chứ? Phải không? Chúng ta gọi là “ma” hay “vong hồn”. Nhiều người thấy họ. Cũng giống như trên các hành tinh khác, có chúng sinh vô hình và hữu hình. Nhưng không phải tất cả các hành tinh đều trông giống như chúng ta. Khi họ xuống đây, có lẽ họ dùng thần thông một thời gian để biến họ trông giống như chúng ta hay là giống một cô gái đẹp trong một thời gian, nhưng họ không thể giữ mãi như thế, bởi vì nó là ảo. Hoặc họ có thể đẩy linh hồn của ai đó ra, rồi chiếm lấy thân thể đó rồi gây rắc rối hay làm gì đó. Đôi khi gây rắc rối, đôi khi không. Ý tôi là chiếm lấy một thân thể của người sống, chứ không phải người chết. Nếu một người đã chết rồi, thì không quan trọng nữa. Không ai sở hữu thân thể đó, thân thể trở thành vô dụng. Rồi, có lẽ nếu muốn dùng cho một vài mục đích tốt, thì cũng được đi. Nhưng mà nhiều khi họ cứ đẩy người ta ra bởi vì họ có lực lượng, và đó là điều tôi không thích. Họ quấy nhiễu con người Địa Cầu chúng ta. Đó là điều tôi không thích. Bởi vậy mà chúng ta có chiến tranh và chịu đau khổ và có nhiều rắc rối. Đó là điều tôi không thích. Bởi vậy mà chúng ta có chính phủ xấu, chính phủ rất thích kiểm soát, chẳng hạn vậy. Và đó là điều tôi không thích, bởi vì người ta đau khổ. Con người đau khổ đủ rồi, vì họ phải sống trong thân thể này và không bao giờ có thể bỏ nó được. Ý tôi là nếu họ chết, họ sẽ có thân thể khác, và họ thậm chí không nhớ đời sống mà họ vừa trải qua, chứ đừng nói chi tới đời sống cách đây hàng trăm, hàng ngàn hay hàng triệu năm ánh sáng, bởi vì họ đã bị đầu độc. Đầu óc họ đã bị khống chế cho quên đi. Vì nếu họ nhớ, thì họ sẽ trở lại trả thù. Tôi không nghĩ là họ sẽ không thành công, bởi vì hệ thống kiểm soát của chính phủ quá chặt chẽ, chặt chẽ hơn bất cứ hệ thống nào trên Địa Cầu này. Nếu quý vị nghĩ bất cứ chính phủ nào trên Địa Cầu này là rất cuồng tín hoặc kiểm soát gắt gao, thì cũng không nhằm gì so với sự kiểm soát tại một số hành tinh khác. Họ không thể khoan dung dù chỉ một li khác biệt, của kiểu cách nổi loạn, hay là một số sáng tạo mà họ cho là không thích hợp. Rồi họ sẽ lưu đày người đó hoặc nhóm đó tới đây vĩnh viễn hay là tới một hành tinh tương tự khác. Nhưng ở đây thì dễ thở hơn. Ở đây dễ hơn. Nhiều hành tinh khác, họ đã có công nghệ cao đẳng rồi. Họ kiểm soát biên giới của họ. Họ không để bất cứ ai lọt vào. Giống như Địa Cầu này, giống như Địa Cầu này.

Trước đây, trước đây… lâu lắm rồi, có lẽ hàng ngàn năm trước, họ đặt loại này… cứ nói là hệ thống ra-đa đi ha. Bởi tôi không biết giải thích điều này ra sao, đó là loại biên giới bao chung quanh hành tinh.Và chỉ có người mà họ muốn ở đây thì mới được ở đây, ngay cả những nhân viên làm việc cho họ này nọ. Bằng không, không ai có thể ra vô. Nhưng bây giờ, loại hệ thống này, loại mà chúng ta gọi là “Ma Vương” hay là “hệ thống ma quỷ”, “những kiểm soát viên ma quỷ ”, hầu hết đã bị đuổi ra bởi những hành tinh khác có công nghệ cao đẳng hơn. Nhưng dầu vậy, hệ thống của họ, hệ thống kiểm soát, ra-đa mà họ đặt đó, ra-đa vô hình, chất lượng tối ưu, công nghệ cao siêu đến nỗi không có một hành tinh nào khác có thể phá vỡ được. Do đó, tất cả chúng ta bị giam ở đây: cả tôi lẫn quý vị. Ngoại trừ đôi khi chúng ta có thể đi ra đi vô bằng linh hồn, và đó là điều quan trọng.

Sự Quan Trọng của Việc Giữ Ngũ Giới

Sau ngày hôm nay, sau khi Tâm Ấn, linh hồn quý vị tự do. Quý vị là người tự do, chúng sinh tự do, tuyệt đối tự do. Nhưng hãy bảo đảm quý vị tuân theo sự hướng dẫn, những giới luật, để quý vị không cho những chúng sinh xấu, gây rối loạn này có lý do để có thể kiểm soát mình trở lại. Bởi vì họ có luật lệ khắp nơi. Và một khi họ kiểm soát quý vị trở lại, thì khó mà gặp Minh Sư hoặc vị nào đó có thể dẫn dắt mình trở về. Nếu vị Minh Sư không dẫn quý vị về lại nơi ban đầu, thì sẽ rất khủng khiếp. Họ sẽ xử tử quý vị. Họ sẽ hành hạ quý vị. Họ sẽ gây rắc rối cho quý vị. Cho nên chúng tôi sẽ dẫn quý vị tới một nơi tốt hơn, nơi khai ngộ, tự do, từ bi, khoan dung. Ý tôi là trong thế giới đó, không có… thậm chí không có từ ngữ cho từ bi hoặc khoan dung, bởi vì không cần đến! Chỉ bình thường như vậy thôi.

Hãy giữ giới luật trên Địa Cầu này. Đừng hại người khác. Đừng làm hại, dĩ nhiên bao gồm cả sát sinh. Không chỉ sát sinh thôi, mà làm hại cũng không tốt. Không hại người, không trộm cắp, không nói dối… Không có những hành động tiếp xúc cơ thể bất chánh. Không tìm hiểu quá kỹ về cấu tạo thân thể của nam nữ. Còn gì khác nữa? Đừng dùng chất làm say sưa. Nếu bây giờ đang dùng, thì ráng từ từ, dần dần, nhanh chóng bỏ đi. Dẫu sao, ráng giữ ngũ giới để Ma Vương, lực lượng ma quỷ không chú ý tới quý vị nhiều quá. Bởi vì họ đã quá quen với việc trừng phạt con người, những ai không giữ giới luật, thậm chí những giới luật kỳ cục trên hành tinh của họ. Cho nên đừng khơi dậy sự chú ý của họ.

Các Vị Minh Sư Hướng Dẫn Nhân Loại Giải Thoát
và Tính Mệnh Của Họ Luôn Bị Nguy Hiểm

Đó là lý do rất nhiều Minh Sư khi xuống Địa Cầu này, họ thường không công khai dạy học trò. Ngoại trừ họ muốn chết nhanh chóng hoặc chết yểu. Đa số họ chết sớm, chết mau chóng, hoặc chết trong kinh hoàng. Thậm chí ở Ấn Độ, một số Minh Sư đạo Sikh đã từng bị hành hạ cho tới chết, và họ mất hết mọi thứ họ có, kể cả mạng sống của họ, một cách kinh hoàng; rất nhiều Minh Sư như vậy đó. Họ biết họ phải yên lặng, bởi vì ngay cả Minh Sư vĩ đại nhất, có lực lượng cao cường nhất xuống trần – thì Ngài vẫn chỉ có một mình thôi, không thể mang theo quá nhiều người xuống đây để giúp Ngài. Hơn nữa, dù mang bất cứ ai xuống đây, họ cũng sẽ quên mất. Họ sẽ quên đi những gì lẽ ra họ phải làm, kể cả chính vị Minh Sư, lúc ban đầu cũng vậy. Rồi cũng rất khó khăn cho vị Minh Sư đó thức tỉnh. Nên quý vị thấy đó, đa số Minh Sư đều phải 20 mấy hoặc 30 mấy tuổi mới thức tỉnh. Không phải họ sinh ra đời là lập tức ngồi đó dạy dỗ mọi người. Có thấy vị nào như vậy không? Cho dù họ có làm được vậy, có lẽ chính phủ sẽ tới bắt Minh Sư đó đi, đặt vào phòng thí nghiệm nào đó, để khảo sát, khám xét, để xem cái gì xảy ra cho đứa bé này. Cái gì đã xảy ra? Đứa trẻ này thuộc loại gì? Chắc hẳn là quỷ đầu thai. Và đứa trẻ đó cũng không thể sống lâu được, cái này tôi bảo đảm quý vị. Quý vị biết điều đó mà, phải không?

Cho nên hầu hết các vị Minh Sư giảng dạy rất âm thầm, cho một số lượng nhỏ đệ tử thôi. Ngay cả thời Đức Phật, Ngài đã giảng dạy công khai rồi, vậy mà đệ tử của Ngài cũng chỉ có khoảng hàng ngàn, chục ngàn là tối đa. Có lẽ thời đó hệ thống giao thông, hệ thống liên lạc cũng không tốt như bây giờ, mà điều đó đóng một vai trò quan trọng. Nhưng ngày nay, thậm chí nhiều vị Minh Sư, họ không đi xa lắm, họ không công khai nhiều lắm. Nếu có ai công khai, và nếu Ngài là Minh Sư chân chính, nếu Ngài dạy giải thoát thật sự, nếu Ngài thật sự cứu độ linh hồn, thì đời sống của Ngài quả là địa ngục. Bất cứ vị Chân Sư nào cũng có đời sống như địa ngục. Cho dù không chết, nhưng chết đi sống lại, chết đi sống lại. Nhiều khi đau bệnh hay gì đó, như 90 phần trăm gần như chết rồi, nhưng sống trở lại. Không dễ dàng đâu. Bởi vì Địa Cầu này đã bị loại lực lượng này kiểm soát, lực lượng khống chế, lực lượng cực đoan, loại hệ thống độc tài. Và chúng ta bị họ chuyển xuống đây. Ít nhiều gì, chúng ta cũng thuộc về họ, vẫn dưới sự kiểm soát của họ.

Và vào lúc này, một số hội nghị liên hành tinh đang diễn ra, thường xuyên, để nghĩ cách làm gì đó, để phát minh, cố hết sức để phát minh ra thứ gì có thể phá được bùa chú này. Vì chúng ta không biết công nghệ, nên nghĩ rằng đó là bùa chú, là lời nguyền rủa, hoặc là một loại thần thông. Không phải, thật ra chỉ là công nghệ cao đẳng. Cho nên, tôi không sợ họ. Bất cứ gì họ làm, cũng chỉ là công nghệ siêu đẳng mà thôi. Có gì to tát đâu? Tôi cũng không biết máy vi tính. Thậm chí không biết di chuyển con chuột, nhưng tôi không sợ công nghệ máy vi tính, hiểu không? Họ có cái của họ, tôi có cái của tôi. Tôi không cần máy vi tính. Tôi có người có thể làm việc trên máy vi tính cho tôi, nếu cần. Tôi hiếm khi cần cái gì. Tôi không liên lạc với ai hết. Khó mà có thời giờ rảnh. Và bây giờ tôi cũng không có điện thoại nữa. Hay quá! Tự do khỏi mấy thứ công nghệ. Tôi không có ai quanh tôi, thật sự như vậy đó. Nếu có ai quanh tôi, thì họ gây rắc rối nhiều hơn là giúp đỡ. Nên tôi phải tự làm việc một mình. Đôi khi tôi ước gì tôi có một người, ít nhất, ở gần bên vì một vài thuận tiện, như lái xe mau chóng, và… Để tôi không phải gọi xe taxi, không phải đợi ngoài trời mưa để đợi xe hơi hoặc xe taxi. Nhưng tôi không thể có được. Cho tới nay, tôi không tìm được ai mà có thể làm việc hòa hợp với mình. Bởi vì họ nhận quá nhiều hệ thống làm xáo trộn tinh thần này từ lực lượng kiểm soát khác và họ cảm thấy hoang mang quanh đây.

Nhiều người tới từ những hành tinh cao đẳng hơn. Hầu hết, đa số chúng ta đến từ những hành tinh cao đẳng hơn. Công nghệ cao hơn không có nghĩa là tâm linh cao đẳng hơn. Cái đó khác, cái đó khác. Do đó, một người có thể phát minh công nghệ siêu việt hay là siêu máy vi tính, không có nghĩa là họ khai ngộ về tâm linh. Quý vị biết chắc chắn vậy mà. Cho nên, cũng giống vậy, giống vậy. Loại lực lượng này, chỉ cần biết cách sử dụng, họ chỉ có công nghệ cao siêu thôi, nhưng họ sử dụng cho những mục đích xấu, nhằm khống chế một số cư dân trên Địa Cầu, cũng như những ai bị lưu đày ở đây. Đây là ý đồ xấu xa, hành vi xấu xa, rất man rợ, rất là không dân chủ, và tôi không thích điều đó. Sau khi thấy quá nhiều điều như vậy, tôi thật sự không thích, cho nên tôi quyết định cho quý vị Tâm Ấn trở lại. Do đó, quý vị may mắn! Nên cảm ơn Thượng Đế!

Minh Sư Sống Độc Lập và Tiết Kiệm, Để Dành Tiền Giúp Đỡ Người Khác

Tôi biết rất rõ là mình sẽ chịu đau khổ, bằng cách này hay cách khác, nhưng tôi vẫn sẽ làm. Không sao. Lúc này tôi đã đủ cao rồi. Cho dù tôi có chết, cũng không sao. Nhưng tốt hơn là tôi không chết, bởi vì Địa Cầu này vẫn chưa ổn định, chưa ổn định. Và con cái của tôi chưa trưởng thành. Không phải tất cả đều trưởng thành. Vẫn còn gây rắc rối mỗi ngày: “Má ơi cái này, Má ơi cái kia…” “Sư Phụ ơi, Sư Phụ… ngứa ở đây, Sư Phụ à.” “Ôi con bị đứt chỗ này, Sư Phụ ơi, cứu con! Chảy máu, chảy máu.” “Sư Phụ ơi, xe con bị ngủm rồi.” “Sư Phụ ơi, đồng hồ báo thức của con hư rồi. Ngày mai gọi con dậy nha.” Ờ, để quý vị thức dậy đúng giờ, đi làm, kiếm vài ngàn đô-la mỗi tháng. Cũng tốt. Nhưng thời giờ quý báu, tám tiếng mỗi ngày, mười tiếng mỗi ngày, mà chỉ có vài ngàn đô-la thôi. Dẫu sao, quý vị cũng cần, nhưng hãy tưởng tượng nếu quý vị dùng thời gian đó để thiền. Còn kiếm được nhiều hơn nữa. Nhưng thôi không sao, chúng ta ở trên Địa Cầu này thì phải làm gì đó, vả lại mình cũng nợ xã hội, nên mình đền trả cách này hay cách khác. Ngay cả tôi cũng làm việc bằng một cách khác. Ngay cả tôi cũng cố gắng kiếm tiền cho chính mình. Nhưng tôi không tiêu nhiều lắm. Trông tôi mặc rất nhiều quần áo đẹp, nhưng tất cả mấy cái này là tôi tự thiết kế, khá rẻ, tự tay làm ở nhà. Chỉ tốn một ít… tiền mua vải. Thậm chí thiết kế thiên trang đủ thứ nữa. Nhưng chúng tôi phải trả tiền nhân công. Trả tiền thuế cho công ty v.v… hoặc mấy thứ liên quan. Cho nên, nó tốn nhiều hơn là giá bình thường. Nhưng cho tôi, là mấy thứ của tôi.

Có điều bây giờ tôi không còn nhiều thời giờ nữa, nên quý vị thấy tôi ngày càng mặc ít hơn. Không đeo nữ trang, không đội mũ, không đeo găng tay, không có gì hết. Ở Tây Hồ đây, mọi người tới và lấy nước từ đất của tôi. Nước này không phải của chính phủ. Chúng tôi đào mấy cái giếng và chứa nước trong bể cho quý vị, để nấu ăn cho quý vị, cho quý vị ít nước để ăn uống. Và hệ thống chảy lưu thông, dòng suối chảy ở đây, tôi thiết kế để nước chảy tuần hoàn. Vậy thôi. Không phải chảy mãi mãi. Nước lấy từ giếng của chúng tôi. Dĩ nhiên nước chảy thì có nhiều dưỡng khí trong nước hơn. Tốt hơn. Đừng lấy ha, ngoại trừ mình thật sự cần. Lấy để làm gì? Tuần nào quý vị cũng tới mà. Quý vị đâu có bệnh. Cho dù bị bệnh, quý vị nghĩ nước sẽ chữa lành hả? Có chữa lành không? Có ai không? Có hay không? Hả? (Dạ có.) Có hả? Một số quý vị hả? Đó là niềm tin của quý vị. Chứ nước làm sao mà chữa lành được? Ờ, cũng có thể nước đặc biệt. Nhưng nếu không bị bệnh thì đừng lấy. Nếu tin rằng nước này chữa lành khi mình bệnh, thì chỉ lấy khi mình cần thôi nhé. Bằng không, có lần, chúng tôi uống nước có cát trong đó. Ý nói tôi và các thường trú, lâu rồi, vài năm trước. Rồi chúng tôi cũng không có nước để nấu cho mình sau khi quý vị ra về – để uống, để nấu ăn, lúc đó chúng tôi không có nước. Rồi chúng tôi phải đào thêm giếng. Nhưng không biết lòng đất có thể cung cấp được bao nhiêu. Bởi vì cũng cần nước để tưới rễ của tất cả cỏ cây chung quanh đây, trên đất đai của hàng xóm nữa. Cho nên mùa hè, chúng tôi cũng không có nhiều nước, chắc chắn vậy. Thế nên, hãy nhẹ nhàng đối với hệ thống nước ở đây nha. Rồi chúng tôi, các thường trú cũng đang chăm nom các hệ thống nước nữa, bảo đảm cho nước chảy, bảo đảm cho nước sạch, bảo đảm nước không bị tắc nghẽn, và nước đủ sạch để uống. Nhưng các thường trú ở đây ngày một già đi, giống như tôi vậy. Nhiều khi trong phòng tối, tôi trông trẻ đẹp. Tôi nghĩ: “Chà, mình vẫn còn đẹp quá!” Nhưng khi ra ánh sáng mặt trời, tôi thấy: “Ôi chao ơi, bà ngoại này là ai đây? Bà ngoại! Bà ngoại!” Nhiều khi trông tôi trẻ trong những hoàn cảnh khác. Nên tôi thích ở trong phòng tối để khi soi gương, mấy nếp nhăn không lộ rõ quá.

Dù sao đi nữa, sau khi thọ Tâm Ấn, thì quý vị ráng thiền càng nhiều càng tốt. Nếu muốn ở trên mặt nước, thì thiền hai tiếng rưỡi, bởi vì một ngày chúng ta có 24 tiếng, hai tiếng rưỡi hầu như mới đủ. Nên giữ tỉnh táo. Để chút nước đá lạnh hoặc gì đó bên cạnh mình. Rẩy nước lên người mình. Thời xưa, có người họ để tóc dài để có thể treo tóc họ lên xà ngang. Bất cứ khi nào… tôi không thể, thấy không? Có lẽ đó là lý do mà tôi để tóc dài. Chỉ quá lười đi tới tiệm cắt tóc. Thật ra, tôi là Minh Sư tốn ít tiền, tự làm tóc lấy, tất cả những kiểu mà quý vị thấy trên ti-vi, bất cứ lúc nào, bất cứ cách nào, tôi cũng tự làm cho mình. Tôi cũng tự nhuộm tóc lấy. Dĩ nhiên là tôi tự gội đầu. Tôi tự tạo kiểu tóc lấy. Và cách lười nhất là như vầy. Hoặc chỉ cuộn tóc lên rồi kẹp lại với loại kẹp răng cá sấu. Cũng được… không sao. Và rồi tôi tự trang điểm. Nhiều người lên truyền hình nói chuyện, ngay cả người thường trong một buổi phỏng vấn, họ cũng có thợ chuyên nghiệp trang điểm cho họ. Còn tôi tự làm lấy tất cả. Nhiều khi tôi phải giặt quần áo của mình, tự ủi quần áo cho mình. Làm cho mình nhìn đẹp trước mặt quý vị. Nên tôi tốn rất ít tiền, dù đôi khi tôi ra ngoài ăn nhà hàng, vì lý do nào đó. Thậm chí cũng không thích ra ngoài ăn uống, tôi lười mà. Tôi luôn thích ở nhà – người phụ nữ hang động. Nhưng thỉnh thoảng, tôi đi ra ngoài ăn. Và ngay cả khi ra ngoài ăn, cũng rất rẻ, chỉ ăn chay thôi, rất rẻ. Và tôi cũng chẳng ăn nhiều mấy. Nên tôi có thể boa rất nhiều tiền cho nhân viên. Họ đều rất thích tôi, rất thích. Cho dù lúc đầu họ không quan tâm đến tôi mấy, sau khi ăn xong, sau khi tặng tiền boa, thì gương mặt họ thay đổi hẳn, sáng lên với niềm vui và ngạc nhiên. “Ôi! Sao nhiều vậy! Bà rộng lượng quá.” Tôi nói: “Tại sao không? Quý vị đem cho tôi rất nhiều thức ăn, nên tôi tặng cho quý vị nhiều tiền thôi.”

Nhưng nếu… tuần trước tôi kể quý vị nghe rồi, nếu tôi sống theo cách của người bên ngoài sống, thì tôi sẽ không còn đồng bạc nào hết. Tôi sẽ không có tiền để cử Sứ giả Quán Âm đến quốc gia quý vị. Tôi thậm chí sẽ không có tiền để mua mảnh đất này cho quý vị. Tôi sẽ không có tiền để mua xe hơi. Tôi sẽ không có tiền để làm từ thiện, không còn gì hết. Tôi sẽ không có tiền cho Truyền Hình Vô Thượng Sư. Không có gì hết! Quý vị nghĩ tất cả tiền bạc đó là từ một số sư huynh sư tỷ đồng tu hả? Không đâu! Từ tôi, từ việc kinh doanh của tôi. Chỉ là không đứng tên tôi. Họ đang giữ kho tàng của tôi. Rồi nếu chúng ta cần, tôi bảo họ gửi tới đây, tới đó. Tôi bảo FG (Ban Ngoại Vụ) nói với người này, người kia gửi tới đây, tới kia để giúp đỡ. Nhiều khi tôi lấy tiền ra, để giúp tôi, giúp họ, chứ không phải giúp tôi thôi. Tự tôi giúp họ, một cách vô danh. Và bởi vì … Tôi là Minh Sư ít tốn kém, quý vị có thể nói vậy. Ít phải bảo dưỡng. Tất cả quần áo và nữ trang tôi mặc, đeo cũng bởi vì quảng cáo – để bán. Tôi cũng làm người mẫu, thậm chí việc đó nữa! Không những tôi không tiêu xài gì nhiều, mà còn kiếm nhiều. Do đó, tôi làm được nhiều việc. Tôi có thể giúp đỡ.

Nhưng sau khi tôi mời vài nhóm người và họ ăn… Bởi vì họ không ăn chay, và khách sạn đó không có gì hết, rất ít món chay. Họ nói họ… Tôi mời họ nên không thể bảo họ: “Không được! Quý vị không được ăn cái này, không được ăn cái kia.” Tôi chỉ nhẹ nhàng nói: “Tôi ăn chay. Nếu muốn, hôm nay quý vị có thể ăn chay cùng với tôi.” Nhưng không. Họ ăn cá, ăn thịt, ăn đủ thứ. Rồi họ còn uống rượu, là thứ đắt tiền. Và số tiền chi tiêu rất lớn! Tôi thầm nghĩ: “Nếu tôi sống như vậy mỗi ngày, thì ôi chao, tôi sẽ không còn gì hết!” Ngay cả quần áo cũng không có mà mặc. Nếu ở nhà một mình, mình không cần mặc nhiều quần áo; do đó không cần bật máy lạnh. Đi tắm một trận nước lạnh, và rồi quý vị giũ bỏ hết bụi bặm đẹp đẽ trên người, những bụi đẹp, bụi hồng hoặc bụi xanh… ờ. Rồi cũng giống như ngày mình mới sinh ra. Nhảy nhót loanh quanh, cảm thấy tự do và vui sướng. Có nhiều cộng đồng, họ không mặc quần áo chi hết. Tôi biết có một nơi. Trước đây, tôi đã từng tới đó. Tôi không biết điều này trước khi tới đó. Họ dẫn tôi tới California để mua một miếng đất, miếng đất mới; họ không thích mảnh đất tôi tặng. Đó là mảnh đất mà tôi đã mua cho họ trước đây, khi chưa có nhiều đệ tử. Rồi họ ngày càng có thêm nhiều người, nên họ muốn trung tâm mới, do đó tôi đi với họ để xem đất. Khi tôi đi vô, thì “Ô, là la!” Khi tôi vô trong cổng, “Ô, là la!” người đón tôi, không ai ngoài một số A-đam và Ê-va, đẹp vô cùng. A-đam nhỏ và Ê-va nhỏ. A-đam già và Ê-va trẻ, tất cả đều mặc bộ quần áo thiên nhiên và vui vẻ. Đó là cộng đồng của họ. Họ muốn làm gì trong đó thì làm.

Ở Tây Ban Nha, tôi biết một cặp vợ chồng, bởi vì trước đây tôi cũng đi xem vài chỗ, khi tôi không có quá nhiều người mà gọi là đệ tử như bây giờ. Nhiều khi tôi cũng cần đi đâu đó, không có trung tâm thiền, nên phải đi tìm một nơi. Tôi biết cặp vợ chồng đó, họ bán chỗ của họ cho tôi. Đã lâu lắm rồi. Không còn đứng tên tôi nữa. Ý nói đa số địa điểm sau khi tôi mua, sau một thời gian, thì đệ tử tiếp quản và cũng đứng tên họ luôn. Họ cũng chăm lo nữa. Họ quản lý tiền bạc của tôi, nhà của tôi, đất của tôi, trong khi tôi chạy đôn chạy đáo, phải ở khách sạn hạng rẻ tiền, biết không, “loại khách sạn có gián”. Bởi vì khách sạn hạng sang không phải lúc nào cũng có phòng trống. Đa số người, khi họ đi tới bất cứ quốc gia nào mà phải sống trong khách sạn, thường họ là những người kinh doanh, những nhân vật quan trọng, hoặc đi nghỉ hè, họ có khả năng trả tiền cho khách sạn hạng sang. Họ có thể trả; do đó khách sạn hạng sang hầu như luôn đầy khách, và cho dù mình có thể vô ở vài ngày, cũng không thể ở lâu được, mà phải đổi. Hoặc là đổi phòng hoặc là đổi sang khách sạn khác. Rất bất tiện. Nhưng tôi thường phải sống cuộc đời như vậy, bởi vì tôi không có nơi nào để đi, không có nơi nào để ở. Tôi có đệ tử quanh đó, nhưng họ không có phòng cho tôi, chắc chắn là vậy. Đa số người, họ mua nhà chỉ để cho họ thôi. Họ mua nhà có hai, ba phòng ngủ, tùy theo có bao nhiêu con cái, vậy thì tôi đi vô đâu đây? Tôi không thể ở đó, chiếm phòng của họ. Nên cuộc đời tôi không đơn giản cho lắm. Không đơn giản như quý vị nghĩ. Nên nếu đôi khi thấy tôi sống trong khách sạn hạng sang, thì đừng có chỉ trích nha. Đừng nói cho nhà báo biết hay gì đó. Không phải tôi muốn như vậy, tôi không màng sống trong hang động hay trong khách sạn hạng sang. Tôi chỉ cần một chỗ nào đó để cư ngụ vào lúc đó, vì lý do nào đó, không phải luôn luôn cho tôi đâu.

Thôi được, còn chuyện gì khác mà tôi muốn nói cho quý vị nghe đây? Trước đó, tôi nói gì? Nước cam cho quý vị nếu nói đúng! (Thính chúng: Mặc ít thôi.) Mặc ít thôi. OK, tiết kiệm cho thế giới và cho hệ thống nước. Nếu cho nhiều bột giặt vào hệ thống nước thì nó sẽ… làm ô nhiễm hệ thống. Không thể tẩy rửa đi. Bất cứ chất độc nào, bất cứ hóa chất nào vào trong nước, thì không thể biến mất được. Trong không khí, có lẽ còn có thể tan ra, nhưng trong nước, thì làm sao? Chỉ nằm trong đó, tiếp tục luân chuyển mãi. Khủng khiếp, cho nên hãy chăm sóc cho mình bằng cách chăm sóc cho Địa Cầu. Bây giờ cũng hơi trễ rồi. Lẽ ra chúng ta phải làm lâu rồi, nhưng còn tốt hơn là không ha. Tốt hơn là giữ y như vậy và đừng làm tệ hại hơn.

Hệ Thống Bức Xúc của Địa Cầu Này

Vả lại trước đây chúng ta không có muỗi. Và trước đây, thú vật, chúng không cần phải ăn thịt lẫn nhau để sinh tồn hay để sinh sản. Sau này, kẻ sáng tạo ra chúng muốn theo cách đó, để họ không phải chăm lo cho chúng. Chúng chỉ biết làm vậy, tự lo lấy thân. Họ không phải tạo bất cứ gì cho chúng ăn nữa. Nên chúng chỉ còn biết ăn thịt lẫn nhau. Rồi con nào mạnh nhất thì sinh tồn, chẳng hạn vậy. Quả là hệ thống kinh hoàng. Tôi ghét điều này. Tôi không thích như vậy. Rồi họ làm con người điên lên vì bực dọc. Bởi vì con người, loài người này, họ tới từ một xã hội cao đẳng hơn. Họ là những người tự do suy nghĩ. Có một số khoa học gia, nhà phát minh công nghệ cao, những người chữa bệnh, kỹ sư tại quê nhà của họ. Rồi bởi vì họ gây ra một số lỗi lầm, nên bị lưu đày xuống đây và quên hết tất cả, quên tất cả những tài năng mà họ có, quên tất cả sự tự do mà họ có, và quên cả vinh quang mà họ trước khi xuống đây. Nhưng bằng cách nào đó, ở một góc sâu thẳm nào đó trong tâm trí, họ cảm thấy có gì đó không đúng về chính họ trong môi trường này, trong hoàn cảnh của họ. Nên họ cảm thấy rất khó chịu. Đó là lý do không ai vui sướng trên Địa Cầu này. Rồi họ cãi cọ nhau, nói xấu sau lưng, gây chiến tranh, trộm cướp, nói dối, tranh đua tới mức giết nhau hoặc hãm hại lẫn nhau, bởi vì tất cả những bực dọc ở bên trong này. Không có giải đáp cho câu hỏi của họ: “Ta từ đâu tới đây? Ta đã tới từ đâu? Ta đang làm gì ở đây? Tại sao ta lại ở đây?” V.v. và v.v… Cho nên bất cứ khi nào quý vị cảm thấy bực dọc, thì nên biết rằng ký ức của mình có một chút thức tỉnh. Hãy ráng trấn tĩnh lại. Nếu cảm thấy bực dọc, cô đơn, bất an, thì cứ đi thiền, đi tắm nếu cần, rồi thiền, nghe nhạc êm dịu, hoặc nghe tôi nói chuyện, chọn băng nói chuyện nhẹ nhàng và khen ngợi, chứ không phải băng la mắng hoặc bảo quý vị phải làm cái này, cái nọ, không phải lúc! Khi phiền muộn, thì cứ nghe nhạc trữ tình của tôi ha. Hoặc nghe câu chuyện như ngày hôm nay, chẳng hạn tôi nói quý vị tốt ra sao, đã từng vinh quang như thế nào. Và quý vị chỉ là nạn nhân của một hệ thống ác độc. Vì vậy mà tôi giận lắm. Tôi tức giận họ. Càng tức giận họ bao nhiêu, tôi càng thương con người bấy nhiêu, ý tôi là tất cả chúng sinh trên Địa Cầu này, nên tôi quyết định, được,cho dù có một vài người, một số trong quý vị rất tệ, là trứng xấu, tôi vẫn tiếp tục cho người mới được thọ Tâm Ấn, với hy vọng rằng họ thật sự tự mình thức tỉnh, và giải thoát cho chính họ mãi mãi, vĩnh viễn và vĩnh viễn. Rồi họ có thể đi tới bất cứ hành tinh nào mà họ muốn. Họ có thể đầu thai trở lại trong thân người, nếu họ muốn vậy. Nhưng họ không bị ép buộc phải làm trái với ý muốn của họ và rồi bị giam hãm mãi mãi trong Địa Cầu kinh hoàng này.

Từ bên ngoài thì trông thấy đẹp, nhưng dưới lòng đất, Địa Cầu chúng ta đầy lửa, sôi sùng sục. Không chỉ sôi thôi, mà còn sôi cực độ, gần như sức nóng của mặt trời. Địa Cầu khởi thủy là khối khí sôi sùng sục. Bên ngoài thì nguội hơn, có lẽ bên trong một số lớp vỏ, và vỏ ngoài thì nguội hơn. Nhưng rất nhiều lửa cháy vẫn còn trong đó, nên chúng ta có nhiều thứ như động đất, núi lửa, rồi do đó, ảnh hưởng tới nước, rồi tới đại dương, đủ thứ. Không chỉ vậy, một số người Địa Cầu nhớ lại thói quen phát minh, kiến thức về sự hủy diệt của họ, và rồi chế tạo một số bom. Rồi thử ở đây, phóng tên lửa đầu đạn ở kia, nào là bom H ở đây, và bất cứ bom gì tiếp ở đó, làm nhiễu loạn bầu không khí, hủy hoại tầng ô-zôn, tuy không hại hoàn toàn, nhưng làm tổn thương đến vòng đai bảo vệ Địa Cầu của chúng ta, và thay đổi hệ sinh thái, phá hủy nhiều thứ từ từ hoặc nhanh chóng, một số không thể thay thế được. Rất nhiều loài sinh vật tuyệt chủng, những loài xinh đẹp bị tuyệt chủng. Và không ai có thể thay thế chúng lại được, ngay cả bây giờ. Mình thậm chí không thể đặt hàng từ công ty cũ được nữa. Công ty cũ không còn nữa. Giống như một số công ty đã bị phá sản. Một số công ty không kiếm đủ lợi nhuận, nên họ đóng cửa, giống như trên Địa Cầu mình. Không giống như mình nghĩ: “Thôi, không sao. Có lẽ một ngày nào đó, có thể chúng ta có thần thông, mình có thể sáng tạo cái đó.” Quý vị hẳn là có óc sáng tạo, lực lượng sáng tạo. Nhiều khi quý vị có thể sáng tạo một, hai con người. Hoặc một, hai con chim, nếu có mẫu gốc, hoặc nếu quý vị nhớ lại mình đã làm trước đây. Nhưng không thể sáng tạo toàn thể chủng loài như vậy. Mức độ đa dạng của các chủng loài đang giảm sút dần, trong đó có nhiều loài rất hữu ích cho đời sống chúng ta. Chúng làm đẹp cho Địa Cầu này trong nhiều phương diện.

Tâm Ấn Là Ngõ Hầu Giải Thoát

Trước đây Địa Cầu đẹp hơn, khi thú vật không ăn thịt lẫn nhau, khi chúng ta không đánh nhau, nhưng đôi khi vì bực bội và bị những chúng sinh độc ác phủ định này thì thầm bên trong, rồi chúng ta làm chuyện xấu, mà thậm chí cũng không biết. Cho nên rất nhiều tội phạm, gọi là tội phạm, bị bỏ tù một cách bất công. Những người đáng bị trừng phạt hoặc đáng bỏ tù, là những chúng sinh xấu xa, trứng thối, độc ác từ các hành tinh khác này. Họ đã kiềm chế Địa Cầu này hàng trăm ngàn năm. Trước đó, có những hệ thống khác nhau vào lúc đó. Và hệ thống cuối cùng hầu hết không còn nữa. Có điều, quá nhiều máy móc vẫn còn quanh đây, và không ai có thể phá hủy được nó để trả tự do cho Địa Cầu chúng ta.

Và không ai có thể ngừng loại thuốc độc mà linh hồn bị cho uống sau khi rời khỏi thân thể này. Chưa ai có thể làm được, ngoại trừ con đường của Phật, con đường của Chúa Giê-su, trực tiếp hiệu lực, trực tiếp câu thông, trực tiếp thức tỉnh từ bên trong. Bên ngoài, chúng ta không làm được gì nhiều. Bên trong, chúng ta có thể, bởi vì mình là linh hồn. Và linh hồn có lối ngõ để kết nối với nhau, thậm chí chỉ đơn giản giống như ti-vi. Quý vị có thể xem truyền hình từ hàng ngàn dặm xa, từ bên kia đại dương, vượt trên những ngọn núi. Cho nên làm sao nói linh hồn không thể giao tiếp, đó là giỡn chơi! Đúng là giỡn chơi khi nói rằng linh hồn không thể câu thông với linh hồn khác. Nhưng chúng ta đã bị chặn rồi. Có một lối ngõ ở đây. Quý vị có thể về Nhà từ đó. Khi được mở ra rồi, thì quý vị tự do. Một khi được mở ra, thì quý vị tự do! Vậy thôi. Nhưng quý vị phải tiếp tục tiến bước về nhà – lái xe, đi bộ, bay, bằng bất cứ gì. Về Nhà. Vậy thôi. Quý vị tự do. Sau Tâm Ấn, quý vị tự do, tự do và tự do! Đó là tất cả những gì tôi có thể làm cho quý vị. Đó là tất cả những gì mà tôi có thể hứa với quý vị. Hãy cư xử đúng đắn. Hãy làm người tốt.

* Tin mới nhất: Vào ngày 01 tháng 10 năm Hoàng Kim 14 (2017) Thanh Hải Vô Thượng Sư tiết lộ thông tin tuyệt vời từ Thiên Đàng trong bài giảng ở Tây Hồ: Sự Khống Chế Giữa Các Thiên Hà Được Phá Hủy Hoàn Toàn.

Để xem bài thuyết giảng đầy đủ, xin truy cập:

http://edenrules.com/index.php?route=product/product&path=59_127&product_id=1611