Truyện kể bởi Sư Tỷ Trương ở Đại Lục,
Ban báo chí Formosa tường trình (Nguyên văn tiếng Trung Hoa)
Ngay từ nhỏ, sư tỷ Trương đã thích thờ tượng Phật. Sau khi cha mẹ qua đời, cô muốn tìm hiểu về bí mật của sinh tử và thành tâm tụng kinh Địa Tạng Vương Bồ Tát, bao gồm lời nguyện cứu rỗi chúng sinh thoát địa ngục. Kết quả là ban đêm cô thường thấy nhiều ma tới vì họ muốn nhận được phước báu. Cô tiếp tục thành tâm tụng kinh Địa Tạng Vương Bồ Tát và chia sẻ với ma công đức mà cô đạt được do tụng kinh. Trong những giấc mơ, cô thường thấy ma tới để cám ơn. Tuy nhiên, cô vẫn không tìm được giải đáp cho vấn đề sinh tử và con đường để giải thoát.
Vì cảm thấy trống rỗng bên trong, cô nuôi một con chó Chihuahua. Cô thương chó lắm và để chó ngủ bên cạnh mình. Chẳng may, ba năm rưỡi sau chú chó cũng qua đời. Chú chó này đã ăn chay với cô. Khi hỏa táng chú, trong đám tro tàn có những xá lợi màu xanh mà cô không hề nghĩ tới trước đó. Hiện tượng này khiến cô hoàn toàn tin tưởng rằng tu hành và ăn chay là những mục tiêu tối hậu trong đời sống con người.
Cô cảm thấy rất buồn là mình không thể tìm được một vị Minh Sư khai ngộ. Khi đi hành hương tới Cửu Hoa Sơn – ngọn núi linh thiêng trong Phật giáo Trung Hoa – cô có biết một nhà sư mà vị này hy vọng được nhận cô làm đệ tử. Nhưng sau khi suy nghĩ và cân nhắc cẩn thận vấn đề đó, cô quyết định về nhà tiếp tục nuôi dưỡng nhóm mèo hoang vì cô cảm thấy phát triển phẩm chất thương yêu của mình bằng cách này là quan trọng hơn.
Khi làm công việc nuôi dưởng nhóm mèo hoang, cô biết được một sư tỷ rất hiền lành tu Pháp Quán Âm và cũng cho mèo hoang ăn. Sư tỷ này thường nói chuyện với cô về giáo lý của Thanh Hải Vô Thượng Sư. Sư tỷ Trương rất muốn biết về Sư Phụ vì cô đã từng đi tìm Minh Sư khai ngộ. Cô rất vui mừng và hồ hởi sau khi học hỏi về giáo lý của Sư Phụ và khởi sự thiền Pháp Phương Tiện ngay khi về đến nhà. Trong khi thiền, Sư Phụ đem cô tới những cảnh giới rất cao, cô vô cùng đội ơn và mãn nguyện. Cô tin chắc rằng Sư Phụ là vị Minh Sư tại thế và tin rằng Pháp Quán Âm là Chân Pháp có thể giúp con người hiện đời giải thoát. Hàng ngày, cô hành thiền và vui hưởng niềm phúc lạc nội tại từ những cảnh giới cao.
Cô đề nghị với chồng là cả hai nên mua một căn nhà lớn hơn, có nhiều phòng hơn để có được một phòng thiền, nơi cô có thể tập trung tu thiền. Chồng cô mua căn nhà mà cô đề nghị. Cô rất sung sướng và hai vợ chồng dọn vào nhà mới.
Một đêm nọ, trong giấc ngủ say, cô thấy một cặp vợ chồng (người chồng trông như một quý ông và người vợ có vẻ rất sang trọng quý phái) mỉm cười với cô và nói: “Chúng tôi lái đi trước và cô theo sau nhé.” Nhưng sau khi theo được một lúc thì chiếc xe phía trước bỗng nhiên biến mất và cô thấy mình rơi vào một thung lũng sâu thẳm. Một số đồng tu trong thung lũng nói với cô, “Chúng ta rơi vào thung lũng này bởi vì chúng ta trở nên tham lam.” Cô thầm nghĩ, “Mình cũng đã quá tham lam. Mới chỉ tu Pháp Phương Tiện thôi mà mình cảm thấy hài lòng rồi. Thay vì khao khát được thọ Tâm Ấn thì mình lại ao ước có nhà lớn. Vì vậy mà mình rơi vào cảnh giới này.” Do đó, cô quyết định xin thọ Tâm Ấn.
Để được Tâm Ấn, sư tỷ Trương ngụ tại nhà người họ hàng khi cô đi du lịch ở ngoại quốc vào mùa xuân năm đó. Cuối cùng, ước muốn của sư tỷ Trương thành tựu và cô được thọ Tâm Ấn. Sau khi thọ pháp, em họ của cô nói rằng ngày 03 tháng 04 là ngày Chúa Giê-su bị đóng đinh và muốn đưa cô tới một nhà thờ. Trên đường tới nhà thờ, sư tỷ Trương nhìn thấy Chúa Giê-su đứng bên ngoài cửa kính xe. Cô không chắc mình thấy thật hay giả. Cô dụi mắt và nhìn qua cửa kính xe lần nữa. Đúng thật sự là Chúa Giê-su Kitô. Cô không hiểu tại sao điều này lại xảy ra, nghĩ rằng, “Mình thích Phật và tôn thờ Phật từ thuở nhỏ. Tại sao mình không thấy Quán Thế Âm Bồ Tát hoặc Phật Thích Ca mà lại thấy Chúa Giê-su Kitô?”
Trong giấc mơ đêm đó, cô thấy mình ở trên chiếc thuyền nhỏ. Có người giúp cô chèo thuyền tới một hòn đảo nhỏ. Cô xoay lại nhìn vào hòn đảo này. Hình dáng của đảo rất rõ và toàn thể hòn đảo tràn đầy ánh sáng rực rỡ. Cô nghĩ đây hẳn là nơi mà Phật Bồ Tát cư ngụ và tự nhủ là nên nhớ nơi này.
Trên đường trở về Trung Quốc, cô thấy hòn đảo trên bản đồ trong máy bay có hình dáng y hệt như hòn đảo sáng ngời trong giấc mơ của cô. Khi cô nhìn kỹ hòn đảo, hóa ra là nước Âu Lạc (Việt Nam). Cô thấy trong lòng thật xúc động và thầm nghĩ, “Âu Lạc là quê hương của Sư Phụ Thanh Hải. Âu Lạc sáng ngời ánh từ bi bởi vì được gia trì bởi vị Minh Sư tại thế!” Sư tỷ Trương rất biết ơn sự dẫn dắt của Sư Phụ và Phật Bồ tát, giúp cô có thể tìm được vị Minh Sư tại thế và đạt hiện đời giải thoát trong kiếp này.